Thật dễ hình dong cuộc sống trong nhung lụa của những “cậu ấm, cô chiêu” thừa kế các tập đoàn kinh dinh lớn. Vẻ ngoài của Thế Anh, con trai độc nhất vô nhị của nữ thương nhân Đặng Thanh Hằng CEO thanh hang beauty medi, cũng gợi lên cảm giác đó.
Nhưng cuộc chuyện trò với Thế Anh, ngay sau một sự kiện lớn của công ty riêng của anh trong tập đoàn Thanh Hằng, cho thấy những suy nghĩ chững chạc và sâu lắng hơn hẳn vẻ ngoài giàu có và độ tuổi mới ngoài hai mươi của chàng CEO này.
Xin anh cho biết, anh đã bắt đầu tham dự vào công việc kinh doanh của gia đình từ lúc nào?
Một vài năm trước, khi còn du học tại Mỹ, tôi vẫn thường đến công ty giúp mẹ một số việc mỗi khi tôi về nghỉ hè, nhưng thực thụ chưa thể gọi là chính thức tham dự vào công việc được, vì chỉ là Một vài việc nhỏ. Sau khi tốt nghiệp đại học xong, tôi mới thực thụ tham gia vào công việc kinh dinh của công ty. Tuy nhiên, vì chưa có nhiều kinh nghiệm nên đôi khi vẫn cần sự cố vấn của mẹ, rồi từ đấy tự rút ra bài học cho bản thân.
Xem thêm tin hot về: thẩm mỹ viện thanh hằng đang hot trên báo
Nhiều người thừa kế các tập đoàn từng phải gác lại ước mơ riêng để đảm nhiệm việc kinh doanh của bố mẹ, còn anh thì sao?
Thực ra, ngay từ nhỏ, khi mẹ tôi chỉ mới xoay sở buôn bán trong một cửa tiệm nhỏ thôi, tôi đã được theo mẹ ra tiệm chơi, mẹ vừa bán hàng vừa trông con. Sau này khi lớn hơn một tí, đi học về tôi cũng trực tính ra tiệm của mẹ, đợi đến khi mẹ xong việc rồi hai mẹ con cùng về. Cứ ngồi chống cằm nhìn mẹ, thấy mẹ bôn ba tíu tít với việc kinh dinh, tôi mới hiểu được lí do nhiều khi mẹ quên cả đón tôi sau giờ tan học. Cái điều đơn giản mà tôi ngộ ra lúc ấy đã âm thầm un đúc cho tôi một kiên tâm: lớn lên nhất mực phải làm được gì đó để giúp mẹ, cho mẹ đỡ vất vả. Với tôi, mẹ luôn là thần tượng, nên nếu nói về ước mơ, thì ước mong duy nhất của tôi là được nối tiếp bước đường kinh dinh của mẹ, mở rộng và nối dài mong ước của mẹ.
Anh có thể chia sẻ tí đỉnh về chương trình học của anh tại Mỹ?
Hiện tại tôi đang theo học chương trình MBA marketing tại trường Concordia University ở Irvine, California. Tôi đang học năm đầu và còn khoảng 1 năm rưỡi nữa trước khi tốt nghiệp chương trình thạc sĩ này. Tôi sang Mỹ từ năm 16 tuổi và về tham my vien thanh hang, bắt đầu cuộc sống và học tập một mình tại đây suốt 8 năm. Cậu học trò cấp ba là tôi khi ấy cũng đã mất 2 tháng để có thể có người bạn trước nhất trên đất Mỹ, và thêm nhiều cái “2 tháng” nữa để hiểu và hòa nhập với văn hóa xứ người.
Kỷ niệm đáng nhớ tạm đó là giai đoạn tôi ở homestay tại nhà của một gia đình Mỹ mà trường xếp đặt. Bà chủ nhà rất khó tính và luôn phàn nàn, thậm chí là lớn tiếng mắng và giảng cả tràng dài mỗi khi tôi đi học về muộn, dù chỉ tầm 10-15 phút, thường là do nhỡ tàu và ô tô buýt. Xa nhà, lại suốt ngày bị ăn mắng, đó quả là một quãng thời kì khó khăn với một cậu học trò tuổi dậy thì, nhưng cũng nhờ bị mắng nhiều mà khả năng… nghe nói Tiếng Anh của tôi đã được nâng cao trong một thời kì ngắn, chắc là nhờ mải tụ họp nghe và tìm lý do để giảng giải cho bà nguôi giận (cười). Và từ những lời ca cẩm, tôi cũng học được cách không chỉ làm đối phương nguôi giận, mà còn là cách giảng giải, thương thuyết để họ đối hợp lý với mình hơn. Tôi đã học được kỹ năng thương thảo với khách hàng khó tính khó nết không phải từ chương trình đại học, mà từ những lần bị kêu ca như thế.