Cuộc đời mỗi người đôi khi cũng đã từng đánh mất. Không mất cái này cũng mất cái kia. Có đôi khi họ đánh rơi cả hạnh phúc hôn nhân. Với họ thật sự hạnh phúc là cái gì...Tôi cũng chẳng hiểu, nhưng chồng tôi lại là người như vậy.

Yêu thương cho nhau, hạnh phúc bên nhau cũng một thời gian đủ dài. Hai mươi năm, hai mươi năm bao nhiêu kỷ niệm ngọt bùi bên nhau. Nhưng bỗng một ngày anh đã thật sự ra đi mãi mãi.

Tôi chẳng trách chi anh, cũng chẳng buồn cho cuộc hôn nhân này. Với tôi thời gian hai mươi năm đã là quá dài, quá dài cho một hạnh phúc vợ chồng bên nhau. Cưới tôi mà tôi chẳng sanh cho anh được ngụm con, và suốt ngần ấy thời gian anh vẫn bên tôi, yêu thương và chăm sóc cho tôi. Hạnh phúc đã quá đủ đầy khi bên người chồng như vậy.

Tôi hay biết tất cả những chuyện anh làm chứ, tôi đã biết tất cả thông qua văn phòng công ty thám tử tư bình dương . Nhưng tôi chẳng muốn níu kéo hay cấm cảng chi anh. Tôi hiểu cái khao khát trong anh chứ, nhưng vì thương vợ nên anh đã nén cái khao khát ấy suốt ngần hai mươi năm.

Em hạnh phúc khi thấy anh nói cười với người ta, thấy anh mừng ra mặt với cô bồ đã có thai. Em cũng thấy vui lây, vui cho cái hạnh phúc đó. Nhưng em bước vô ngay lúc này mọi chuyện sẽ rẽ đi hướng khác. Thôi thì chúc phúc anh và cô ấy sau lưng vậy.
Em chấp nhận ra đi mà chẳng đòi hỏi bất cứ thứ gì, bởi giờ này với em không còn gì là đau khổ hay tuyệt vọng nữa anh à.

Với em đây là hạnh phúc, hạnh phúc thật sự. Xin anh hãy chấp nhận lòng tốt của em, hãy bên người con gái ấy và cho người ta cái danh cái phận. Cùng cô ta đón đứa con anh khao khát sau hai mươi năm qua. Cô ấy đã thay em mang lại cho anh hạnh phúc.

Hãy cho em được vui lây trong niềm vui ấy. Em vẫn mãi yêu anh, yêu người chồng đã hy sinh cho vợ cái hạnh phúc đủ đầy suốt hai mươi năm qua.