An không hiểu vì lý do gì, mà An khi đó – 20 tuổi, không ngại dịch phim khi em da lon chuyển, yêu Thụy vô cùng tận – lại có thể từ chối đi cùng anh. Rồi An cũng nhận ra, An chưa bao giờ là nỗi ám ảnh của Thụy. Ít nhất, là không nhiều bằng những dòng chữ ngắn gọn mà một người lạ nào đấy viết vội trên một trang giấy, rồi trang giấy ấy nằm gọn ghẽ ở một góc nhỏ trong tiệm cà phê vắng người. Có phải không Thụy? Tình yêu em chưa bao giờ giữ chân được anh? Các email Thụy gửi về, thường đính kèm những tấm hình nhỏ. Góc tường bên phải đang trét xi măng. Sàn nhà dang dở. Cái máy pha cà phê buồn cười và ngộ nghĩnh. Hình đính kèm, cùng những dòng ngắn gọn đúng chất Thụy. "Xi măng này không gây nhám. Rất dịu dàng.", "Em thích không, cái chậu hoa này?". " Anh sẽ đốt nến thôi.". Nhưng Thụy chưa biết đến cảm giác cô độc đó là thế nào. "Anh chưa biết tới nó. Cứ thấy mình lơ lửng ở đây thôi. Anh muốn được như Minh. Một lần nào đó trong đời, rơi thật nhanh xuống đáy". Câu nói hiếm hoi dài nhất của Thụy. Nhưng đủ để làm An đau.

Những tháng ngày cuối cùng của ký ức đó, An quyết định lên phim khi em da lon cao nguyên. Vì nỗi nhớ Thụy cồn cào không dứt. Cao nguyên mùa đông, sương giăng mù mịt. Tay cứ níu tay, không sao ấm nổi. Theo những thông tin ít ỏi, An lần tìm nỗi ám ảnh của Thụy. Một sự cố nhỏ xảy ra khi xe bus chết máy giữa đường, khiến An đến chập tối mới lên được đỉnh núi. An đi bộ, gót giày xém trơn trượt mấy lần. Quên mất báo Thụy hôm nay lên, thế nào lát nữa cũng bị anh sạc cho một trận. Cuối con dốc, quán nhỏ hiện ra. Dưới một tán cây tùng, và cánh cửa làm bằng gỗ đã mục. Im lìm. An đi vòng quanh, thấy một cánh cửa hông đang lập lòe một ngón nến nhỏ. Đã quá trễ để pha cà phê cho khách rồi nhỉ. Nói rồi An đẩy cửa bước vào, chuẩn bị hít căng vào lồng ngực mùi cà phê. Và mùi Thụy.An thấy Thụy và Minh đang hôn nhau trên nền xi măng. Nền xi măng không gây nhám. Rất dịu dàng.Ngôi nhà nhỏ vẫn ở yên nơi đỉnh núi. Quán cà phê luôn sực nức mùi, và đầy tiếng rì rầm rì rầm của rất nhiều người. Sau buổi tối hôm đó, Thụy không hôn Minh thêm một lần nào nữa. Các ngón tay anh thỉnh thoảng đau đớn, đến mức không thể pha cà phê. Rồi Minh cũng bỏ đi, để lại Thụy trơ trọi như một con chiên trong nhà nguyện. Thụy nuôi tóc dài. Đôi khi lỡ tay pha quá nhiều cà phê, lại dùng cà phê gội đầu trong những đêm mùa đông lạnh lẽo.. Thường nhớ cái níu tay của ai đó nơi vệ đường, cả lời thì thầm can đảm: "Thụy, em yêu anh.".Đông tàn úa. Thụy vẫn thường ngồi rất lâu bên khung cửa sổ tự anh đóng bản lề. Như đang cầu nguyện. Xung quanh vẫn rì rầm. Người đưa thư gõ cửa, hít đầy vào lồng ngực mùi cà phê rang ám ảnh. Đôi mắt Thụy đã đục ngầu không thể nhìn được chữ, phải đưa ra dưới nắng. Thư chỉ vài dòng đơn giản, báo tin An mất vì khí ga trong một căn phòng khép kín, đi kèm một mảnh giấy gấp tư. Vào mùa thu năm nào chẳng rõ. Các dòng chữ nhảy múa trong buồn rầu.